Một ngày, tôi chơi trò chơi "Một tránh lối trằng" với bạn bè. Nó không chỉ là một trò chơi đơn giản, mà còn là một cuộc sống.
Trước hết, chúng ta phải chọn một người làm "tránh lối". Nó không phải là người chơi, mà là người đứng bên ngoài, đứng chắn, chờ đợi. Có thể nói, người này là một con người vô tình, không có cảm xúc, chỉ đơn giản là một con người đứng đó.
Trước khi bắt đầu trò chơi, chúng ta đều đứng trong một vòng tròn, khoảng cách đều. Mỗi người đều có một con ném, có thể là quả bóng, có thể là quả bóng nhỏ. Có thể nói, chúng ta đều đứng trong một vòng tròn, chờ đợi một sự kiện bất ngờ.
Người "tránh lối" bắt đầu quay vòng tròn, từ bên này sang bên kia. Nó không có mục đích gì, chỉ đơn giản là quay vòng tròn. Khi nó quay tới bạn, bạn phải ném quả bóng ra. Có thể nói, bạn không biết khi nào nó sẽ quay tới bạn, cũng không biết bạn sẽ ném ra cái gì.
Nếu nó quay tới bạn và bạn ném ra quả bóng, nó sẽ ngừng lại, quay về phía bạn khác. Nếu nó quay tới bạn mà bạn không ném ra quả bóng, nó sẽ tiếp tục quay. Có thể nói, bạn không biết khi nào nó sẽ ngừng lại và quay về phía bạn khác.
Trước khi bắt đầu trò chơi, chúng ta đều biết rằng người "tránh lối" không có cảm xúc. Nó không biết khi nào chúng ta sẽ ném ra quả bóng, cũng không biết chúng ta sẽ ném ra cái gì. Nó chỉ đơn giản là một con người đứng đó, quay vòng tròn.
Trước khi bắt đầu trò chơi, chúng ta cũng đều biết rằng trò chơi này không có mục đích gì. Nó không có mục đích gì để ném ra quả bóng, cũng không có mục đích gì để quay vòng tròn. Nó chỉ đơn giản là một trò chơi vô tình.
Tuy nhiên, trong quá trình chơi trò chơi này, tôi nhận được nhiều cảm giác và cảm giác. Tôi thấy mọi người đều rất tập trung vào trò chơi này, chẳng ngừng nhìn theo người "tránh lối", chẳng ngừng ném ra quả bóng. Có thể nói, chúng ta đều rất mong đợi một sự kiện bất ngờ trong trò chơi này.
Khi người "tránh lối" quay tới tôi, tôi ném ra quả bóng. Khi nó ngừng lại và quay về phía tôi khác, tôi cảm thấy rất vui vì tôi đã làm được một bước tiến. Khi nó quay tới tôi mà tôi không ném ra quả bóng, tôi cảm thấy rất thất vọng vì tôi đã bỏ lỡ một cơ hội.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tôi không thể hiểu vì sao mọi người lại chơi trò chơi này. Sau khi chơi một chút, tôi nhận ra rằng trò chơi này rất giống cuộc sống.
Trong cuộc sống, chúng ta cũng phải đối mặt với những người như người "tránh lối". Những người này không có cảm xúc, không biết khi nào chúng ta sẽ đối mặt với họ, cũng không biết họ sẽ làm gì với chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản là phải đối mặt với họ như đối mặt với một con người vô tình.
Trong cuộc sống, chúng ta cũng phải đối mặt với những sự kiện bất ngờ như ném ra quả bóng. Những sự kiện này không có trước báo, không biết khi nào chúng ta sẽ đối mặt với chúng, cũng không biết chúng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào. Chúng ta chỉ đơn giản là phải đối mặt với chúng như đối mặt với một sự kiện vô tình.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tôi không thể hiểu vì sao mọi người lại thích trò chơi này. Sau khi chơi một chút, tôi nhận ra rằng trò chơi này rất giống cuộc sống. Trong cuộc sống, chúng ta cũng phải đối mặt với những người vô tình và sự kiện bất ngờ như trong trò chơi này. Chúng ta chỉ đơn giản là phải tiếp tục đi trên con đường và chờ đợi một sự kiện bất ngờ bất cứ khi nào có thể xảy ra.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tôi cũng không thể hiểu vì sao mọi người lại vui vẻ khi chơi trò chơi này. Sau khi chơi một chút, tôi nhận ra rằng trò chơi này rất giống cuộc sống. Trong cuộc sống, chúng ta cũng phải đối mặt với những thất bại và thất vọng như trong trò chơi này. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải tiếp tục vui vẻ và tiếp tục tiến lên vì chúng ta biết rằng mỗi khi nào chúng ta ném ra quả bóng thì chúng ta có cơ hội tiến lên.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tôi cũng không thể hiểu vì sao mọi người lại vui vẻ khi đối mặt với người "tránh lối". Sau khi chơi một chút, tôi nhận ra rằng người "tránh lối" cũng có vẻ cô đơn và vô tình như chúng ta. Chúng ta cũng có thể trở thành người "tránh lối" cho những người khác trong cuộc sống. Chúng ta chỉ đơn giản là phải đối mặt với họ như đối mặt với một con người vô tình và tiếp tục đi trên con đường.
Sau khi chơi trò chơi này một chút, tôi nhận ra rằng nó không chỉ là một trò chơi đơn giản mà còn là một cuộc sống. Trong cuộc sống, chúng ta cũng phải đối mặt với những người vô tình và sự kiện bất ngờ như trong trò chơi này. Chúng ta chỉ đơn giản là phải tiếp tục đi trên con đường và chờ đợi một sự kiện bất ngờ bất cứ khi nào có thể xảy ra.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tôi cũng không thể hiểu vì sao mọi người lại vui vẻ khi đối mặt với thất bại và thất vọng trong cuộc sống. Sau khi chơi một chút, tôi nhận ra rằng thất bại và thất vọng cũng có vẻ cô đơn và vô tình như trong trò chơi này. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải tiếp tục vui vẻ và tiếp tục tiến lên bởi vì mỗi khi nào chúng ta ném ra quả bóng thì chúng ta có cơ hội tiến lên.
Sau khi chơi trò chơi này mấy lần, tôi nhận ra rằng nó đã trở thành một phần của cuộc sống của mình. Khi gặp thất bại và thất vọng trong cuộc sống, tôi sẽ nghĩ về trò chơi này và lấy nó làm lời giải trí cho mình. Khi gặp những người vô tình trong cuộc sống, tôi cũng sẽ lấy họ làm lời giải trí cho mình như lấy người "tránh lối" làm lời giải trí trong trò chơi này.
Một ngày nọ, tôi lại chơi trò chơi "Một tránh lối trằng" với bạn bè. Sau khi kết thúc trò chơi, chúng tôi cùng ngồi bên nhau nói chuyện về cuộc sống và trải nghiệm của mình. Khi nói đến những thất bại và thất vọng trong cuộc sống, tôi cho họ nghe câu chuyện về trò chơi này và nói rằng: "Điều quan trọng là ném ra quả bóng."
Bạn bè nghe nói vậy đều cười rạng rỡng và nói: "Đúng rồi! Điều quan trọng là ném ra quả bóng!"