Phần 1: Mơ Huyền Rộng Cờ Bái
Trong một ngày bình thường, khi trời chút rạng sáng, một chiếc xe lái xe đạp chạy lơ lửng trên con đường phố phố của thành phố Ninh Bình. Xe đạp này không có tên, cũng không có số hiệu, chỉ có một cái tên gọi "Mơ Huyền Rộng" của người lái xe, ông Trương Văn Thao.
Ông Trương Văn Thao là một người đàn ông trung niên, không có gia đình, chỉ sống một mình trong một căn nhà nhỏ ở phố Ninh Bình. Cuộc sống của ông đơn giản, chỉ có thể chơi cờ bái và đi xe đạp để kiếm sinh kế. Trong những ngày này, ông đã chơi cờ bái với những người bạn bè của mình, nhưng không bao giờ thắng được. Họ nói ông là "mơ huyền rộng", bởi vì ông luôn tin tưởng vào một ngày nào đó sẽ chiến thắng lớn.
Một ngày, khi ông đang chạy xe đạp trên đường phố phố, một chiếc xe lái xe đạp mới lạ lẫm chạy tới bên cạnh ông. Xe đạp này có một người lái rất đặc thù, một nữ con người trung niên, không biết cô tên gì, chỉ biết cô mang một cái tên gọi "Cầu Môn". Cô rất thân thiện với ông Trương Văn Thao, nói chuyện với ông như thể họ đã biết nhau từ lâu.
"Này, anh Trương Văn Thao, anh có biết không? Cờ bái không chỉ là trò chơi giải trí mà thôi. Nó còn là một con đường dẫn đến giàu có." Cô nói với vẻ nghiêm túc.
Ông Trương Văn Thao ngạc nhiên, không biết cô muốn nói gì. "Cô muốn nói gì? Cờ bái có thể dẫn đến giàu có? Chỉ có người chơi mới tin điều đó." Ông nói.
"Không phải vậy. Cờ bái có thể dẫn đến giàu có, nhưng cần phải có một cái gì đó để giúp đỡ. Có cái gì đó gọi là 'cầu môn'." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói "cầu môn", liền ngạc nhiên hỏi cô: "Cậu mọn là gì? Có thể giúp tôi thắng cờ bái không?"
"Có thể. Cậu mọn chính là cái gì đó giúp anh thắng cờ bái." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền vui lòng hỏi cô: "Cậu mọn ở đâu? Tôi muốn tìm đến nó."
"Cậu mọn ở nơi rất xa. Nó ở bên ngoài thế giới." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Bên ngoài thế giới? Có thể đi tới không?"
"Có thể. Có một con đường dẫn đến bên ngoài thế giới, con đường này gọi là 'cầu môn'." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền vui lòng hỏi cô: "Cậu mọn có thể giúp tôi chiến thắng lớn không? Tôi muốn chiến thắng lớn."
"Có thể. Cậu mọn sẽ giúp anh chiến thắng lớn, nhưng cần phải có một cái gì đó để giúp đỡ." Cô nói.
"Có cái gì đó? Cậu mọn cần gì giúp đỡ?" Ông hỏi.
"Cậu mọn cần một cái gì đó gọi là 'trái tim'. Trái tim này phải mạnh mẽ, phải có cảm giác và cảm xúc." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Trái tim? Trái tim làm gì?"
"Trái tim này phải mạnh mẽ để chịu đựng được những thứ khó khăn và phiền phức. Cậu mọn cũng cần cảm giác và cảm xúc để hiểu được những thứ khó khăn và phiền phức." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Trái tim của tôi cũng mạnh mẽ rồi. Cậu mọn còn cần gì nữa?"
"Cậu mọn còn cần một cái gì đó gọi là 'tâm trí'. Tâm trí này phải thông minh và sắc nhịp." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Tâm trí của tôi cũng thông minh rồi. Cậu mọn còn cần gì nữa?"
"Cậu mọn còn cần một cái gì đó gọi là 'tâm hồn'. Tâm hồn này phải mạnh mẽ và kiên triệt." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Tâm hồn của tôi cũng kiên triệt rồi. Cậu mọn còn cần gì nữa?"
"Cậu mọn còn cần một cái gì đó gọi là 'tâm tình'. Tâm tình này phải chân thành và chân thật." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền ngạc nhiên hỏi cô: "Tâm tình của tôi cũng chân thành rồi. Cậu mọn còn cần gì nữa?"
"Cậu mọn đã có tất cả những thứ cần thiết rồi. Bây giờ anh có thể đi tới cầu môn và chiến thắng lớn." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền vui lòng hỏi cô: "Cậu mọn ở đâu? Tôi muốn đi tới cầu môn."
"Cậu mơn ở bên ngoài thế giới. Có một con đường dẫn đến nó, con đường này gọi là 'cầu môn'." Cô nói.
Ông Trương Văn Thao nghe nói vậy, liền vui lòng hỏi cô: "Cậu mọn có thể giúp tôi tìm đến nó không? Tôi muốn chiến thắng lớn."
"Có thể. Cậu mơn sẽ giúp anh tìm đến nó." Cô nói.
Phần 2: Cầu Môn Trên Bờ Biển Cờ Bái
Trong ngày hôm sau, khi trời chút rạng sáng, ông Trương Văn Thao chạy tới một nơi xa xôi của thành phố Ninh Bình. Nơi đây có một con đường nhỏ trải dài theo bờ sông, dẫn đến một nơi xa xôi khác bên ngoài thế giới. Ông chạy theo con đường này chạy tới cuối cùng, thấy trước mặt mình một con đường nhỏ trải dài theo bờ biển. Con đường này rất đẹp, trải dài theo bờ biển như một con sợi kim cương trải dài trên mặt nước. Con đường này chính là "cầu môn". Ông chạy tới bên ngoài thế giới và thấy trước mặt mình một khu vực rộng lớn như thiên thang với những tòa nhà cao tầng như cột thang trời. Khu vực này rất ấm áp và vui vẻ, mọi thứ đều mới lạ lẫm và kỳ diệu kỳ lạ. Ông cảm thấy như đã vào vào một thế giới khác và cảm giác thật sự kỳ diệu kỳ lạ. Ông chạy tới trung tâm khu vực này và thấy trước mặt mình một tòa nhà cao tầng với một tấm tường rơi xuống bờ biển ở bên ngoài tòa nhà. Tòa nhà này rất đặc thù, có nhiều cửa sổ lớn mở ra ngoài trời và nhìn ra nhìn vào trong tòa nhà như nhìn vào trong thế giới khác. Ông chạy tới tòa nhà này và thấy trước mặt mình một phòng trống rộng lớn với bàn cờ bái lớn ở giữa phòng. Phòng này rất ấm áp và vui vẻ, mọi thứ đều mới lạ lẫm và kỳ diệu kỳ lạ. Ông cảm giác thật sự kỳ diệu kỳ lạ khi thấy trước mặt mình những thứ mới lạ lẫm như thế này. Ông chạy tới bàn cờ bái lớn và thấy trước mặt mình một người đàn ông trung niên với bộ dáng đặc thù và vẻ mặt nghiêm túc đang chơi cờ bái với một nữ con người trung niên khác bên cạnh ông. Người đàn ông này chính là "cậu mơn". Ông chạy tới bên cạnh họ và thấy trước mặt mình một con đường dẫn đến bên ngoài thế giới như cầu môn trên bờ biển cờ bái vậy. Ông cảm giác thật sự kỳ diệu khi thấy trước mặt mình những thứ mới lạ lẫm như thế này. Ông chạy tới bên cạnh họ và hỏi họ: "Cậu mơn ở đây làm gì? Có thể giúp tôi chiến thắng lớn không?" Cậu mơn nhìn ông up up rồi bảo: "Anh đã đến nơi đúng rồi. Anh có thể chiến thắng lớn ở đây nếu anh làm theo chúng tôi." Ông vui lòng hỏi: "Làm thế nào?" Cậu mơn bảo: "Anh phải chơi cờ bái với chúng tôi." Ông ngạc nhiên bảo: "Chơi cờ bái? Tôi đã chơi cờ bái nhiều lần rồi mà không chiến thắng được." Cậu mơn bảo: "Anh phải chơi cờ bái với chúng tôi theo cách đặc biệt." Ông vui lòng bảo: "Làm thế nào đặc biệt?"