MỬA CỬA CỬA VỀN TỤNG

Trong một ngày lạnh lùng, khi tuyết rơi như mưa, một con hươu nhỏ chạy ra khỏi rừng. Nó chạy nhanh như gió, nhảy nhảy trên tuyết, như thể nó muốn trốn tránh khỏi thế giới. Cuộc sống của nó thật sự là một cuộc chơi với các con hươu khác, một cuộc sống đầy trải nghiệm và vui chơi.

Nhiều ngày sau, nó đã trải qua một cuộc sống vui chơi với các con hươu khác. Nó chơi với chúng trong rừng, chạy theo tuyết, đi theo con sông, và thậm chí còn đi theo con cá. Cuộc sống của nó thật sự là một cuộc chơi với các con hươu khác.

Nhưng ngày nào đó, nó gặp một con hươu đặc biệt. Nó có bộ tử thanh xuân, mông chân thanh xinh, và đôi mắt như nước tinh. Nó đứng giữa tuyết, như một tấm tranh. Con hươu nhỏ cảm thấy như thể nó đã gặp một người bạn mới.

"Cậu là ai?" Nó hỏi.

"Tôi là Vên Tông," nó nói. "Cậu có thể gọi tôi là Vên Tông."

Con hươu nhỏ vui sướng. Nó đã không có bạn nào trong rừng này. "Tôi là Mử Cửa Cửa," nó nói. "Mời Vên Tông cùng chơi với Mử Cửa Cửa."

Vên Tông cười. "Được rồi," nó nói. "Chơi gì?"

Mử Cửa Cửa nghĩ chút. "Chúng ta chơi chạy theo tuyết," nó nói. "Trong hai ngày tới, tuyết sẽ rơi như mưa. Chúng ta chạy theo tuyết, người nào chạy xa hơn người kia, thắng."

Vên Tông đồng ý. Hai con hươu bắt tay nhau và chạy theo tuyết. Tuyết rơi như mưa, chúng chạy nhanh như gió, nhảy nhảy trên tuyết. Cuộc sống của chúng thật sự là một cuộc chơi với nhau.

公主与王子的游戏  第1张

Hai ngày sau, tuyết đã rơi như mưa. Mử Cửa Cửa chạy nhanh nhất trong rừng, nhưng Vên Tông vẫn chạy nhanh hơn nó. Nó chạy theo tuyết, nhảy nhảy trên tuyết, như thể nó không thể bị trừng phạt bởi tuyết nào.

Mử Cửa Cửa cảm thấy thất bại và buồn chán. Nó đứng lại và nhìn Vên Tông chạy theo tuyết. "Vên Tông thật sự rất nhanh," nó nói. "Mử Cửa Cửa thua."

Vên Tông dừng lại và nhìn Mử Cửa Cửa. "Mử Cửa Cửa không cần thất bại," nó nói. "Mỗi khi chúng ta chơi, chúng ta đều thắng và thua."

Mử Cửa Cửa hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Nó cảm thấy vui sướng hơn khi chơi với Vên Tông. Nó biết rằng cuộc sống của nó không chỉ là một cuộc chơi với các con hươu khác, mà còn có Vên Tông ở bên cạnh nó.

Thời gian qua, hai con hươu chơi với nhau trong rừng, chạy theo tuyết, đi theo con sông, và thậm chí còn đi theo con cá. Cuộc sống của chúng thật sự là một cuộc chơi với nhau.

Nhưng ngày nào đó, Mử Cửa Cửa gặp một con hươu mới. Nó có bộ tử thanh xuân, mông chân thanh xinh, và đôi mắt như nước tinh. Nó đứng giữa rừng, giống như một tấm tranh. Mử Cửa Cửa cảm thấy như thể nó đã gặp một người bạn mới.

"Cậu là ai?" Nó hỏi.

"Tôi là Vương Tử," nó nói. "Cậu có thể gọi tôi là Vương Tử."

Mử Cửa Cửa vui sướng. Nó đã không có bạn nào trong rừng này. "Tôi là Mử Cửa Cửa," nó nói. "Mời Vương T悟 cùng chơi với Mử Cửa Cứ."

Vương Tứ cười. "Được rồi," nó nói. "Chơi gì?"

Mử Cửa Cứ nghĩ chút. "Chúng ta chơi chạy theo tuyết," nó nói. "Trong hai ngày tới, tuyết sẽ rơi như mưa. Chúng ta chạy theo tuyết, người nào chạy xa hơn người kia, thắng."

Vương Tứ đồng ý. Hai con hươu bắt tay nhau và chạy theo tuyết. Tuyết rơi như mưa, chúng chạy nhanh như gió, nhảy nhảy trên tuyết. Cuộc sống của chúng thật sự là một cuộc chơi với nhau.

Hai ngày sau, tuyết đã rơi như mưa. Mử Cửa Cứ chạy nhanh nhất trong rừng, nhưng Vương Tứ vẫn chạy nhanh hơn nó. Nó chạy theo tuyết, nhảy nhảy trên tuyết, như thể nó không thể bị trừng phạt bởi tuyết nào.

Mức Cứ cảm thấy thất bại và buồn chán. Nó đứng lại và nhìn Vương Tứ chạy theo tuyết. "Vương Tứ thật sự rất nhanh," nó nói. "Mức Cứ thua."

Vương Tứ dừng lại và nhìn Mức Cứ. "Mức Cứ không cần thất bại," nó nói. "Mỗi khi chúng ta chơi, chúng ta đều thắng và thua."

Mức Cứ hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Nó cảm thấy vui sướng hơn khi chơi với Vương Tứ. Nó biết rằng cuộc sống của nó không chỉ là một cuộc chơi với các con hươu khác, mà còn có Vương Tứ ở bên cạnh nó.

Thời gian qua, hai con hươu chơi với nhau trong rừng, chạy theo tuyết, đi theo con sông, và thậm chí còn đi theo con cá. Cuộc sống của chúng thật sự là một cuộc chơi với nhau. Mức Cứ cảm thấy vui sướng khi có hai người bạn ở bên cạnh nó: Vên Tông và Vương Tứ đều rất tốt với nó. Nó không biết phải chọn Vên Tông hay Vương Tứ làm bạn mới của mình.

Nhiều ngày sau, hai con hươu gặp lại nhau trong rừng. Mức Cứ vui sướng vì có hai người bạn ở bên cạnh nó: Vên Tông và Vương Tứ đều rất tốt với nó. Nó quyết định chọn một người làm bạn mới của mình: Vên Tông hay Vương Tứ? Nó không biết phải chọn ai?

Vên Tông thấy Mức Cứ ngưỡng ngưỡng nhìn giữa mình và Vương Tứ, hiểu ý định của nó: Nó không biết phải chọn ai làm bạn mới của mình? Vên Tông cười vút lưỡi và nói: "Mức Cứ không cần lựa chọn," nó nói. "Mỗi khi chúng ta chơi, chúng ta đều bạn bè."

Vương Tứ cũng hiểu ý định của Mức Cức: Nó không biết phải chọn ai làm bạn mới của mình? Vương Tứ cười vút lưỡi và nói: "Đúng vậy," nó nói. "Mỗi khi chúng ta chơi, chúng ta đều bạn bè."

Mức Cức hiểu ý nghĩa của lời nói đó: Nó không cần lựa chọn giữa Vên Tông và Vương Tứ; Chúng đều là bạn bè của nó! Nó cảm thấy vui sướng hơn khi có hai người bạn ở bên cạnh nó: Vên Tông và Vương Tứ đều rất tốt với nó! Cuộc sống của nó thật sự là một cuộc chơi với những người bạn tốt!